BÊN HOA QUỲNH NỞ
Trăng xõa tóc
Mơn man như lụa
Quỳnh đong đưa
Vươn lưỡi hái khều
trăng
Sóng sánh gió trườn
qua ly rượu
Ta uống Quỳnh và ta
uống trăng.
***
E ấp đài hoa mềm
mại sương đêm
Em lần cởi xiêm y
màu trắng
Nhẹ nhàng, chầm
chậm làm đẹp cho mình.
***
Vòi nhụy khẽ rung
rinh
Nhoang nhoáng nước
như thu xoa mỡ
Ri rỉ tiết hương
đặc quánh, nồng say.
***
Trăng ngây ngất
giận hờn với gió
Gió xì tình mê mẩn
vờn hoa
Rượu vẫn tưới tưới
Quỳnh vượt cạn
Tình vẫn dâng dâng
trọn canh tàn.
12/01/2016

ĐÊM
BA VÌ
Một
chút gió khuya cho ta nhớ lại
Nơi
có làng hai vua
Nơi
sinh ra tràng trai râu kẽm
Để
hôm nay vẫn mây trắng sứ Đoài.
Nơi
“Em gái Sơn Tây yếm thủng tày dần”
Môi
e ấp đợi chờ chiến thắng
Sau
cuộc thư hùng Thủy Tinh bại trận
Sơn
Tinh về dào dạt yêu thương.
Và
chôn mặt trời bên kia núi Tản
Kéo
Trăng lên lúng liếng sông Đà
Sao
lấp láy như hờn như dỗi
Mây
lang thang như thách như trêu.
Vơi
dần cảnh “Sông Đà nước gợn”
Vơi
dần tranh “Non Tản mây trùm”
Đàn
bò sữa lim dim nhai cỏ
Đà
Điểu vào chuồng say giấc mơ
Nai
ngơ ngác ra khe uống nước
Ngắm
trăng mờ nghe lá xạc xào rơi.
Đêm
Ba Vì heo mây se lạnh
Thưa
dần tiếng Hạc thiên di
Trải
lòng hồn thiêng sông núi
Bập
bùng lửa trại gái Sơn Tây.

NÓI
CHUYỆN VỚI CHỒNG
Trời như sập xuống
đời như khép
Bên xe lăn tin dữ
rội về
Anh đi trước không
một lời để lại
Mắt con thơ ầng ậng
gọi cha
Đêm định mệnh bên
dường manh chiếu đắp
Để thôi rồi “môi
rót rượu vào môi”
Để thuyền lan lênh
đênh biển lớn
Giá anh nhường manh
chiếu đắp lên em.
Đời tàn tật cáng
thêm thơ dại
Đành vậy thôi em
phải sống thay anh
Phải đứng dậy dẫu
chân không thể đứng
Có ngọn lửa thiêng
leo lét bên trời.
Ký ức buồn trên
từng con chữ
Laptop nhỏ nhoi
sinh kế một thời
Đã cùng con dìu em
vượt khó
Măng đã lớn thành
tre
Tóc pha sương điểm
bạc
Ngồi ngẫm chuyện
xưa nhấm nháp thủa trăng tròn
Giá cùng anh môi kề
môi chúc rượu.

HÀ NỘI ƠI
Sóng nô giỡn ven chùa Trấn Quốc
Mịt mùa xa khói tỏa mạn Tây Hồ
Và kia nữa ánh vàng rơi đáy nước
Liễu buồn buông rủ bóng giai nhân
Sông Tô nước đen vẫn chảy
Khuê Văn thêm giọt đàn bầu
Ngàn năm đã qua rồi nhỉ
Lững lờ mây trôi về đâu
Bao giờ nơi đây hội tụ
Chim trời nhiều loại lao xao
Từ lâu “Mắt trừng gửi mộng”
Hoa mai đua sắc hoa đào
Kẻ sĩ đăm chiêu thế sự
Tuấn kiệt du ngoạn nơi nao?
Bút Tháp uy nghi đứng đó
Viết gì lên nền trời cao!
Loa thành An Dương Vương căng nỏ
Đất thiêng Rùa hiện trao gươm
Hàm Tử, Chương Dương hào khí
Hoa lửa Điện Biên trên không
Đoái xưa lòng những thẹn lòng.
Bốn phương gửi niềm tâm sự
Tám hướng một nỗi chờ mong
“Đã được làm dân nước Việt
Phải có danh gì với núi sông”
10/2010
BÊN THỀM ĐỌC SÁCH
Không gian yên ả sương buông lạnh
Chim thú đê mê ngủ cả rồi
Nghiêng nghiêng trăng tỏ trên khóm trúc
Xạc xào lá rụng bóng chơi vơi.
Ngoài kia nước sông vẫn chảy
Bên thềm vẫn ngọn đèn chong
Gió mát lẻn vào ve vãn
Ngàn sao lấp lánh động lòng.
Gió vuốt làn da dìu dịu
Gió vờn mái tóc lả lơi
Biết làm chi đây sao hỡi?
Tư vấn giùm ta trăng ơi!
Sách này ta không thể thiéu
Ai hay mở tiếp trang đời
Phận hèn đang cơn đói chữ
Đừng làm như thế gió ơi.
Bông quỳnh đang e ấp nở
Cành giao nhè nhẹ đung đưa
Buồng cau tỏa hương ngan ngát
Dế mèn tấu nhạc say sưa.
Đàn muỗi cũng chẳng phải vừa
Vo vo quanh mình biểu diễn
Cóc ngồi xa xa chứng kiến
Đom đóm thẹn thùng bay ngang.
Cảm ơn thiên nhiên ban tặng
Khi ta đọc sách bên thềm
Phận nghèo còn đang đói chữ
Mong sao sẽ được đáp đền.
Kiến An, 18-8-2006

BÁNH ĐÚC
Cha mẹ yếu già
Bụt hiền về cho nhà tôi bánh đúc
Bánh đúc này có xương…
Phụng dưỡng Cả - Chồng đến khi khuất bóng
Lẽ mọn này không chút kêu than
Chồng chất lên vai gia tài rệu rã
Bánh đúc cày đảm đang
Bánh đúc nhà tôi sinh ra con
Nuôi các con
Nhưng không ở với con
Mà ở với người con chồng tàn tật!
Thuở còn thơ
Chiến tranh cướp đi chân anh
Bánh đúc đã là cái nạng
Trong cơn bí cực
Bánh đúc đã là niêu cơm
Là chăn ấm đêm bông là quạt mo mùa hạ
Là lời ru ru trắng canh thâu
Dắt con đi trên trang sách qua cầu.
Nay về già bánh đúc có nghĩ đâu
Vẫn đàn cháu vây quanh vẫn bỏm bẻm nhai trầu…
Trong tâm trí tôi
Bụt hiện về cho nhà tôi bánh đúc
Bánh đúc này có xương.
CÇu NguyÖt
07/12/2007

Luận bàn về Tấm
Bởi
đẹp xinh mới có hờn ghen
Kiếp
hồng nhan đoạn trường lắm lắm
Ghét
cái ác vẫn làm điều ác
Đâu
phải vô tình mà ác có chủ tâm
Một
mũi tên bắn hai con chim
Em
lấy oán trả ân rồi Tấm ạ
“
Giọt máu đào hơn ao nước lã”
Sao
nỡ nhẫn tâm làm mắm Cám biếu Dì!
Uổng
công già còng lưng hứng thị
Và
đàn chim cặm cụi nhặt thóc giùm
Hoàng
tử phải tĩnh tâm nghĩ lại
Bụt
đâu còn xuất hiện lúc lâm nguy.
Oán
báo oán sẽ chất chồng thêm oán
Ân
báo oán càng đậm nét nhân văn
Như
Thuý Kiều nương tay với thị Hoạn
Để
tiếng thơm đến tận bây giờ.
16/12/2011

x
QUA DU LỊCH THÁI
Đường dài rộng xe tầng tầng đan lượn
Không thấy tiếng
còi không thấy bóng công an
Tôi chỉ thấy dòng
đời theo luật định
Trên đất này: Thái
Lan.
Từ đảo san hô nhìn
về Pát tay A
Nhà như cọc chĩa
lên trời tua tủa
Xuồng cao tốc đua nhau trườn sóng dữa
Cảm giác mạnh đây rồi lay động hồn lãng du.
Có gì đâu một bãi tắm đơn sơ
Bên sườn núi tuềnh toàng lều quán nhỏ
Khách ngoại quốc rộn ràng hớn hở
Nghĩ quê hương mà thẹn mà buồn.
Ta có hàng trăm bãi tắm như thiên đường
Nhiều bờ biển lượn lờ như tiên cảnh
Quê mình ơi!bao giờ cất cánh …?
Rừng biển đẹp núi ta nhiều hang động
Vẫn nguyên sơ thác đồ như mây vờn
Vực thảm đèo cao nức lòng tay phượt
Chất Việt đâu rồi sao chưa bừng lên?
Chùa ta đẹp hoành tráng hơn chùa bạn
Đậm nét rêu phong phảng phất cõi niết bàn
Vẫn nườm nượp bàn chân khách nội
Khách nước ngoài hơi thưa!
Cơ chế mình sớm nắng chiều mưa
Ràng buộc nhiễu nhương lối mòn xưa cũ
Ngại va chạm đến bao giờ nữa
Ngoảnh mặt sang bên bè bạn tiến lâu rồi.

Thị Màu phản biện
Bị xã hội cấm
cung
Quyền tự do
không được
Chỉ mình em phá
cách
Lẳng lơ với
đời.
Chân thon dài
trắng nõn
Yếm đào lúng
lính đưa duyên
Mắt liếc ngang
cặp môi đỏ ướt
Cơ thể sồn sồn
ẩn hiện những đường cong
Một mảng lưng
trần màu mỡ ấy
Núi đôi khêu
gợi mấy ai quên.
Khi con tim lên
tiếng
Thị Màu em khát
tình
Hỏi cả trăm
người có ai không thích
Có ai qua khỏi
ải mỹ nhân.
Lẳng lơ là gia
vị
Lẳng lơ không
tội lỗi
Rất nhân văn xã
hội cấm làm gì
Thiếu thứ này
cuộc đời tẻ nhạt
Có thứ này lũ
đàn ông dán mắt
Nhưng dán mắt
vào mà không ai thấy em!
Gái chưa chồng
quyền em được hưởng
Cuộc đời vàng -
xanh.
Bị người đời xa
lánh
Cơn bão lòng
dậy sóng
Đành phải lên
chùa ve “chân tu”
Đành phải có
con nơi cửa phật
Thiên hạ ơi: Em
nói thật
“Lẳng lơ thì
cũng chẳng mòn
Chính chuyên
cũng chẳng sơn son mà thờ”
Ép buộc gì đâu
chúng em tự nguyện
Hiến dâng nhau
đấy thôi.
12/10/2013

CHƠI CÁT BÀ
Đâu chỉ Đồng Văn
có cao nguyên đá
Mà nơi đây trùng
điệp đá cao nguyên
Đâu chỉ vịnh Na
uy trời xanh nước biếc
Mà nơi này đầy
nước biếc mây xanh.
Cầu Tân Vũ đón ta
về Cát Hải
Lạch huyện rộn
ràng mùa thi công
Vịnh Lan Hạ xôn
xao biển gọi
Rừng núi nguyên
sinh hấp dẫn bước chân người.
Chỉ khác Đồng Văn
không có sông Nho Quế
Không hang động
ngầm như Phong Nha
Không uốn lượn
leo dốc Tam Đảo
Không gió lạnh
mây vờn như Sa Pa.
Cõi thâm u của
rừng bù lại
Biển vây quanh ôm
ấp vỗ về
Đảo với đảo nối
bằng thuyền nhẹ lướt
Bằng tâm tình
nâng cánh hải âu bay.
Voọc chuyền cành
khỉ nô đùa vách núi
Rừng kim giao ran
tiếng ếch kêu
Cùng sóng biển
ríu ran chim hoà tấu
Bản “Son nat ánh
trăng” Bec thô viết nơi này?
Mi Ken hỡi: hãy
về đây vẽ
Bức Cát Hải tranh
tặng thánh đường
Chân lữ khách xói
mòn lối nhỏ
Nắng vàng e ấp
Cát Bà thương.
Màn đêm buông!
Trăng đu chơi
theo cá
Cá đớp trăng
trong lồng
Giữa chốn thần
tiên
Lung linh đảo
ngọc
Lượn lờ thuyền ai
giong sương
Biển mặn mọi
thông đồng với khách
Ì ọp năm canh con
nước vơi đầy
Chỉ một lần thôi
đến rồi sẽ thấy
Rừng - Núi - Biển
- Người hằn nỗi nhớ chơi vơi.
30-4-2013

NGHE ĐÀO NƯƠNG HÁT
(Tặng Thúy
Hòa)
Tay phách gõ nhịp
Dây đàn đáy rung lên
Trống chầu rộn rã
Giọng trường hơi bay bổng như chuông.
Vang, rền, nền, nảy sắc
Rõ tiếng, tròn vành âm
Lời em ca lảnh lói
Chuếnh choáng chai rượu say
Em ngắt hơi, nhả chữ
Mắt buông tình
Cảm truyền lay động lòng ai
Thổn thức con tim người thưởng ngoạn.
Thổi hồn vào câu hát
Khiến ai người ngất ngây
Điệu đà tiếng trống phách
Cùng đàn đáy so dây.
Muốn biết: “Thú hương sơn”
Muốn biết: “Thề non nước”
Muốn biết: “Tỳ bà hành” với trời xanh
mây biếc
Đến đây rồi ta chát chát tom tom.
22/5/2009

· Nhớ
Ê-Dốp
Em
đứng bên trời
Chim
sa cá lượn
Em
đứng bên trời
Liễu
hờn hoa ghen
Những
bậc minh quân
Phải
dừng chân xuống ngựa…
Em
đội mũ phớt trên đầu.
Nhưng
đứng trước anh
Tim
em chộn rộn
Lòng
em phiêu diêu
Mũ
phớt bay đâu mất.
Ê
- Dốp:
Tay
dài như tay vượn
Mặt
rỗ min tu
Đầu
xù tóc rối
Vẻ
đẹp nhường Trương Chi
Ê
- Dốp:
Tháng
ngày rong ruổi mơ theo trăng
Trước
thiên nhiên phun châu
Nhả
tiếng đời xua động.
Ê
- Dốp:
Gác
tía lầu son cười khinh bạc
Nằm
sương gối đất như Kinh Kha
Chén
rượu vô thường - Khà! đắng họng
Khiến
chùm nho phải xanh lại trên giàn.
Ê
- Dốp:
Anh
là con của La - phông - ten.
Từ
trong ngụ ngôn bước ra đời thực
Mắt
xoáy đời qua lăng kính thời gian
Tai
gạn lọc những dư âm vũ trụ
Giúp
kiếp người vượt qua bể khổ
Bằng
cái đầu thông tuệ nhân văn
Mồng
5 Tết năm Mậu Tuất 2018

DUYÊN
NỢ
Mắt nói hộ lời khi
mới quen
Để cái duyên vỗ về
lấp lánh
Con ong tỏ đường đi bằng những lời có cánh
Khiến chúng mình nợ
nhau
Ngày 05/09/2016

TRẢ
NỢ
Phải trả nợ người đã sinh ra ta
Phải trả nợ người
luôn kề vai ta
Còn lại bao nhiêu ta
cho người nợ
Chữ hiếu chữ tình
lung linh muôn thủa
Kiệt sức tàn hơi
trong cõi người
Chưa thoả lòng nhau.
Ngày 05/09/2016

VỚI KA RA Ô KÊ
Mọi
người vui sau cuộc liên hoan
Mọi
người vui sau giờ lao động
Cuộc
sống lâng lâng theo làn sóng điện
Mượn
tiếng cầm ca ta ru nhau.
Em
ru anh “lời ru trên nương”
Và
dìu anh tới miền quan họ
Để
tay trong tay “người ơi - người ở”
Để
dại khờ rót rượu vào môi.
Anh
chỉ thích hát bằng tay thôi
Bằng
đôi môi không thốt thành lời
Dư
vị thiên nhiên con tim mách bảo
Chiêm
nghiệm tình đời đôi mắt lim dim.
Rồi
ngày mai sau giờ lao động
Ta lại về ka ra ô kê.
16
- 08 - 2016

THĂM ĐỀN
HÙNG NGHE EM NÓI
Rừng cuối thu
xạc xào lá rụng
Trời cuối thu
lã chã mưa rơi
Thềm xưa: Anh
đứng, em ngồi
Hàn huyên đàm
đạo về thời cha ông
Bao công sức
sinh con Hồng cháu Lạc
Bao suy tư tái tạo nước non này
Đời tiếp nối
tháng năm bao bận
Vẫn quả cau
tròn, ấp ủ lá trầu cay
Nói nữa đi em
về các vua Hùng
Nói nữa đi em
về ngày xưa ấy
Nói nữa đi em
cho loài người thấy
Dân tộc mình có
từ bốn nghìn năm.
Nói nữa đi em
về nghĩa nước tình nhà
Nói nữa đi em
về đảm đang trung hậu
Nói nữa đi em
nói cho loài người thấu
Nền văn minh
sông Hồng.
Hãy vang lên:
Ôi! Tiếng trống đồng
Cho khói hương
quyện tiếng chuông chiều vọng
Cho bạn bè biết
tháng ngày ta sống
Xứng đáng các
Vua Hùng
Đầm Vạc,
10/1984.


THĂM
BẠN TÙ
Bởi tại trời
sinh ra tình bạn
Dẫu xuống suối
vàng vẫn nhớ nhau
Tơ lòng vương
cả khi lìa ngó ý
Đắm đuối say
khi chén tạc chén thù
Đường lên xa
thẳm trại Yên Lập
Gập ghềnh xe
bon triền sông Thao
Lúa ngô thưa
thớt toàn Sơn, Cọ
Cây cũng xanh
xao luống khách tù.
Bạn ngồi đối
diện vẻ ưu tư
Cửa sắt ngăn
đôi lời tâm sự
Mắt ầng ậng
nước dải khuây đời.
Thuở thời oanh
tiền hô hậu ủng
Cửa nhà sau
nườm nượp ra vào
Nay cảnh liệt
chẳng ai nhòm ngó
Ngoài kẻ nghèo,
bạn cũ bị lãng quên.
Bên song sắt
nghĩ ra điều phải nghĩ
Hoạn nạn rồi
mới hiểu được lòng ai!
Mái ấm xưa nay
thuộc về kẻ khác
Danh vọng xưa
vù biến lâu rồi
Chỉ còn lại đêm
dài và gió bấc
Day dứt đời
quan tham.
Kiếp phù du lấm
lem đời lươn, chạch
Chuyện xưa nay
đâu dễ học làm người
Vai kịch sắm
chưa vào hồi kết
Mở mắt rồi tập
đứng, tập đi thôi
20/12/2007

VỚI CON
Ta nên cho con ta làm nhà
Và đừng nên làm nhà cho con
Làm nhà cho con con phá
Cho con làm nhà nhà sang.
Ta cho con cần câu
Ta cho con khổ đau
Khổ đau nhiều lắm thương yêu nhau.
Hãy giót đưa con ly rượu đắng
Và chắt từ con
giọt mồ hôi
Chắt giọt lệ
rơi trong suy nghĩ
Để xây nền cho đạo làm cha.
Ai muốn khi già nhai quả đắng?
Ai muốn lá vàng
tiễn lá xanh?
Sách Bôn Sai
người ơi hãy đọc
Chuyện trồng
cây chẳng khác chuyện trồng người .
Kiến
An, ngày 24 - 6 - 2007
