Bên dòng Nho Quế
Quê em
“Trời không ba ngày nắng
Đất không ba bước bằng”
Sông Nho Quế hai bờ vách dựng
Nhọn hoắt đá xanh ngút ngàn
Cánh đồng quê em cheo lưng chứng
núi
Bản làng quê em cheo lưng trừng
núi
Ngô mọc từ đây
Lanh mọc từ đây
Rượu chảy từ đây
Em say
Ngựa em say
Người quê em chân chất
Như
sa mộc oai phong trên núi
Năm
tháng thảnh thơi trấn giữ biên thuỳ
Vị
xuyên bất khuất biên giới y nguyên
Máu
dân tộc hằn trên bia đá
“Nửa
ngày mới gặp nhau
Trong
tầm nhìn của mắt”
Anh
ơi, anh có biết
Em
ngẩng mặt đụng trời
Mà
trời sao biền biệt
Hãy
cho em cây bút
Và cho em con dao
Hãy cho em cần câu
Nơi đá tai mèo dựng
Thế giới phẳng sao ở đây chưa phẳng
Sóng thông tin đã phủ kín rừng
Người quê em nay dùng di động
Bắt nước qua thung chảy về nhà
Đã nghĩ đến ngày mai đường mở
rộng
Khách xa gần hoà quyện tâm giao
Nghĩ đến cảnh không còn ăn ngô
nữa
Từ nay em phải làm gì…
Đồng Văn, 19/9/2011.
Cho
Của trời
Chẳng đổ
mồ hôi
Chỉ là hạt mưa rụng
Sự đời – vật chất
Không ai cho không ai.
Gã đàn
ông
(Thay lời
chua ngọt)
Không phải chồng
Chăm chút như chồng
Cái gã đàn ông luộm thuộm
Dong dỏng cao
Không chơi xấu
Chồng em răng vâu hay cười
Gã này nhe răng cần thêm muối
Bởi vậy em đã mua cả thùng
Ăn nhẵn bát nhà em
Chưa nói lời chua ngọt
Nằm đen chiếu nhà em
Con thạch thùng tắc tắc quen hơi
Em cần mẫn chăm nom - chắc hẳn ý trời
Cái gã đàn ông gàn gàn là bạn
Buông sách báo ra úp mặt vào cờ
Khiển tướng, điều binh thâu đêm lách cách
Sáng ngày vắt áo lang thang
Chốn kinh kỳ có gì mà ngắm
Bởi nơi đây toàn người là người
Thi thoảng đưa em sách viết
Khác nào đưa lược cho sư
Chồng em cười vô tư
Hồi gã chữa phụ khoa
Chồng em lấy quần lót của em
Đưa gã mặc vô tư không cần biết
Áo quần cả tuần mới thay
Nựng mùi chuột
Nể chồng, em nhăn mũi
Lâu dần quen
Có gì ăn nấy
Kiệm lời chê
Đích thực dân cướp cảng
Ngủ đâu cũng được
Cả nền nhà
Nghĩ mà thương
Mẹ chồng bảo
Nó dễ nuôi như lợn
Cún cưng mát tính khó tìm.
Đàm thoại
Tức nước
Vung
gươm vượt rào
Dẫu hôm
qua chung bầu sữa
Giặc đến
nhà
Người
yêu nước xoạc chân
Xuống
tấn
Vinh dự
nào bằng chết cho quê hương
Em yêu
Na tô
Anh chau
mày – không được
Em mặc
áo xanh
Anh bặm
môi: - Mất thuần phong
Xứ này
của người Nga
Từ lâu
nói tiếng Nga
Dòng máu
SlaVơ chung chảy
Đất nhà
em có sổ đỏ
Anh đem
bom đạn cày
Nhà đổ
Bánh mì
cháy
Đầy trời
tuyết rơi
“Chân em
in bước trên đường phố”
Chỉ dấu
chân anh được dẫm lên
Xưa em
hát “chiều MátScơ va”
Rừng
bạch dương ơi! Lời vàng đã tắt
Nay tạc
hờn căm trong mắt.
Nơi đàn bà phê thuốc
Quên
nhanh “lời vàng ý ngọc”
Ngấm sâu
“văn hoá thuốc lào”
Vục mặt
vào ống điếu
Rít lên
xòng xọc vài bi
Bảng lảng
như sương chiều em nhả khói
Ảo giác
sướng - phê
Cơn đói
cồn cào xéo đi đâu mất.
Mặc đói
nghèo ve vuốt
Mặc từ
chứng nan y rình nuốt
Nhóng nhánh
phổi đen không cần biết
Em giấu đời
trong những cơn say.
Ngồi hút,
đứng hút, đi cũng hút
Ngoài đồng,
xó chợ, cả trên nương
Ngày nối
ngày mắt lườm ống điều
“Chỉ ống
điều thôi: đủ sướng rồi!”
Ở nơi đây:
xã Ân Nghĩa - Lạc Sơn
Ở nơi đây
đàn bà mê rít
Chợ Ré họp thuốc lào không ít
Vàng óng
tơ trời ngồn ngộn thơm.
Khi nào
dân hiểu rõ thiệt hơn
Và biết được
đắng buồn của thuốc?
Quê em Bản Lác
Đừng tưởng
nơi thâm sơn cùng cốc
Chỉ dệt
thêu và vãi lúa lên nương
Vượt qua
câu “Canh nông vi bản”
Em chuyển
mình làm du lịch rừng.
Phiền muộn
trong lòng tan biến hết
Vẻ kiêu
sa xanh mướt một màu
Lọt thỏm
giữa trung tâm núi đá
Rất yên
bình miền đất hứa Mai Châu.
Mây uốn
mình quanh núi
Núi cõng
mây lên ngàn
Đốt lửa
trại giao lưu
Nhà nhà
làm du lịch
Người người
hướng dẫn viên…
Trăng liêu
trai mờ sương
Nguyên sơ
tục diễm tình
Anh đến đây
sẽ rõ
Bản Lác
em… hết mình
Hàng thổ
cẩm đặc trưng
Cùng váy
xoè Thái trắng
Khăn quàng
cổ xinh xinh
In dòng
“ông mặc noọng” (*)
Chăn đệm
ấm êm nhà sàn em đợi
Ẩm thực
rừng đồ nướng em chờ
Lửa đã đốt
bập bùng bên choé rượu
Say đi
anh nhộn nhịp khách bốn mùa.
Thấm đẫm
chất trường ca người Thái
Em xoè
em múa em vui tươi
Thấm đẫm
chất trường ca người Thái
Dụ khách
đến đây - chẳng muốn rời.
Đời nối đời
giữ gìn bản sắc
Cho “phú
quý sơn lâm hữu khách tầm”
Cho núi
cõng mây lên ngàn du lịch
Bản Lác
này mời khách ngả đầu say.
(*) ông mặc noọng: Anh em yêu.
Mai
Châu 14/8/2012
Khi nào?
Hơn cả
chiến tranh là sóng thần tàn phá
Hơn cả
chiến tranh là sức mạnh bão giông
Hơn cả
chiến tranh là cái chết âm thầm của không gian ô nhiễm
Là bom A
- bom H, là ý thức con người!
Khi nào?
Kẻ say
sưa ham muốn sự giàu sang - Ngôi vị.
Kẻ thờ ơ
trước cảnh đói nghèo
Kẻ vô
cảm trước đồng loại ngã gục
Mở mắt
Chung
tay
Chống
chọi với trời
Khi nào?
Lò cao
không nhả khói
Nước
thải môi trường không bừa bãi ra sông biển
Công ước
nghiêm về kiểm định hoá chất
Tầng ô
zôn vá lại
Nghiên
cứu hạt nhân chỉ phục vụ hoà bình
Con
người không nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn
Ta với
ta cùng sống nhân văn.
20-11
Kính tặng thầy cô
Tấm bảng
đen với dòng phấn trắng
Vắng
thầy cô bảng vẫn còn đen
Con đò
nhỏ với dòng lữ khách
Không có
đò khách không thể sang sông
Cha mẹ
sin ra ta thể chất
Thầy cô
sinh ra ta tâm hồn
Chân
bước đi xa tiếng vọng mãi còn.
14/11/2011
Quê
Bao chua
chát ngọt bùi
Bao gừng
cay muối mặn
Thấm đẫm
mồ hôi
Kiến tạo.
Nơi cánh
đồng đan xen luỹ tre làng
Nơi phố
xá lung linh ánh điện
Nơi nhà
sàn cheo lưng chừng núi
Nơi những
khuôn mặt nát nhàu ngậm nỗi
Cả tin gánh
một chữ nghèo
Giá cả
tin đã trả bằng máu.
Quê:
Anh Hai
Lúa nghĩ ra máy gạt
Anh Hai
Lúa làm ra trực thăng
Chị học
giả làm cán bộ
Mượn sức
người leo lên cung trăng
Em học
thật chạy sang hàng xóm
Giải toán
Phiêu
Và đàn bài
Sô lát.
Quê:
Cuộc thử
hùng của Trâu không hoà không thắng
Lên thớt
rồi ngẫm thấy mà đau.
Quê:
Phải mở
mắt chung lưng
Xới tung
cánh đồng xáo nịnh
Cấy hạt
mầm biến đổi gien
Đốn tre
già làm giấy
Mở lối
cho măng vào trời
Mở đường
tôm, gạo vượt biên
Luận anh
hùng bằng văn hoá từ chức
Tương
lai thôi nhập khẩu dầu
Mời gọi
chim Thiên di trú ngự
Đất lành
đọ sức xôn xao.
Quê:
Chùm khế
ngọt đung đưa
Đau đáu
nối niềm
Duyên nợ
Quê:
Nếu ai
không nhớ…
Anh lên đây
Chính ở nơi tưởng như
không thể sống
Em gái Mèo dùng di động
nhắn tin
Đá vẫn dựng như chông muôn
thuở
Người vẫn say trấn giữ
biên thuỳ.
Anh lên đây ăn mèn mén với
em
Uống bát rượu ngô nhắm mồi thắng cố
Mặc áo Tả pù gùi đất lên nương
Trèo lên núi Rồng ngắm trời Lũng Cú.
Anh lên đây nhớ mang nước
cho em
Bằng những bể treo em xây
trong mơ
Anh lên đây nhớ mang chữ
cho em
Bằng sự cảm thông sau thời giáp vụ.
Anh đừng quên đã hứa cho
em
"Mỗi tháng mỗi người Mười lăm cân gạo"
Ba năm rồi em chờ, em đợi
Hay lời hứa biên cương theo gió bay?
Hà Giang quê em, dẫu đá mòn lời còn đọng lại.
Mèm mém hết rồi, củ rừng thay bữa có sao đâu.
Thế giới
phẳng - Cửa thông tin rộng mở
Hãy cho em lời nói thật đi
nào!
Bởi nơi đây em yêu từng
giọt nước
Từng gùi đất trên vai lên
hốc đá tai mèo
Cho lanh, ngô chen đá
Cho cây bí, cây rau chen
đá
Cho chiều về vắt chồng trên lưng ngựa em say.
Đồng Văn, 6/2009