GÁI
MIỆT VƯỜN
Nơi miệt vườn không
bán sầu chung
Em chỉ bán sầu riêng
thôi nhé
Mai anh về Hải Phòng
với mẹ
Mang theo dùm hương
vị của riêng riêng.

PHÚ
QUỐC
Chỉ là chốn ăn
chơi dành cho người chưa biết
Khi biết rồi
Chấm hết
Một lần đi
Sao sánh với Hạ
Long, Sơn Đòong, Sa Pha và Lan Hạ
Và quần thể Hoa
Lư và tam trúc tang bồng
Biển vẫn biển
mặn mòi như vậy
Rừng vẫn rừng
xanh mát bóng cây
Nhưng với núi
mấy nơi có được
Người với người
ẩn hiện trong mây
Không xa nữa nơi
dây rừng biển gọi
Hải Phòng thức
giấc líu chân người
Hải Phòng người
đến không muốn rời.

CÕI TẠM
Mới là thai đã
gây ra tội
Chân đạp vô tư
nhiều lần mẹ đau
Ra khỏi cửa
miệng oe oe khóc
Cất tiếng chào
đời lòng mẹ vui vui.
Trau dồi kiến
thức bơi trong sách
Sân khấu kịch
đời tự mình sắm vai
Sức trẻ oai
phong bừng khí phách
Đội trời đạp đất
ta đi
Gập gềnh trướng
ngại tham, sân, xi
Vương vấn bên
mình hỷ, lộ, ái, ố.
Vượt bể dâu bằng
chữ tài, chữ mệnh
Vượt chính mình
chấp nhận nỗi buồn đau
Dù ai đi đâu về
đâu
Làm sao tránh
khỏi nhịp cầu can qua.
Lão như con cóc
lụ khụ góc nhà
Đủng đỉnh nhìn
trời qua lăng kính mờ
Thế sự vần xoay
vịt kêu mặc mặc.
Bệnh tật dày vò
khớp xương lục khục
Biết ngỏ cùng ai
thôi đành ngậm tăm
Đường ra nghĩa
địa mắt nhìn đăm đăm.
Rời cõi tạm
Hồn ta thăng
thiên
Xác ta về với
đất
Du ca cõi vĩnh
hằng
Hành trang mang
theo là công và tội
Tạc vào thời
gian
Bằng chính sử.

SONG HÀNH
Chỉ có con muỗi thức
Cùng với ta đêm dài
Chỉ con muỗi trêu tức
Vì ta không đủ tài.
Khi đã lên tới đỉnh
Nhìn xuống:
Muỗi!
Chết
rồi…
Vinh quang và cay đắng
Song hành trong cuộc chơi.

TÌNH PHAI
Đã gặp em nhưng không thấy
Cái “nhớ nhau” đâu rồi?
Mọi lý do chỉ là nguỵ biện
Để chúng mình xa nhau!

CHÓ VỚI MÈO
Chó bảo mèo:
Sao nhiều lông
thế
Mèo mỉm cười!
Anh đích thực
chó Ngao
Thiên nhiên kỳ
vĩ
Tạo hoá vậy rồi
Sao vội chê nhau.

TRAI GÁI LÀNG MÌNH
Nông nghiệp phụ thuộc trời mấy khi thắng
Dẫu có thắng chẳng được bao nhiêu
Ruột bầu, râu tôm ăn nhiều cũng chán
Trai làng chụm lại bàn chuyện xa quê.
Gần thì: Phố tiến
Khi mặt trời chưa thức
Lỉnh kỉnh đồ nghề ra đi
Mắt nhắm, mắt mở vội vàng như ma đuổi
Mặc kệ vợ con say giấc nồng
Khi đàn dế nghêu ngao uống sương nhắm cỏ
Lủi thủi về ăn cơm với chó
Ngày nối ngày vẫn vậy
Những mong quê hương đổi đời
Những mong con mình thành đạt.
Xa thì:
Tây tiên - Nam
tiến - Ngoại quốc tiến
Mơ giấc mơ lên trời hái sao
Học cái hay tìm đường cứu nhà
Dùng gân cốt chính mình đổi tiền của
Những mong quê hương đổi đời
Những mong con mình thành đạt.
Xa nữa:
Bằng mọi giá ở lại xứ người mưu nghiệp
Bảo lãnh người thân lên trời
Dùi mài kinh sử
Tìm đường cứu nước sánh ngang cường quốc Năm châu
Chấp nhận nỗi sầu ai oán nhớ…
Ruột bầu, râu tôm ăn nhiều cũng chán
Gái làng chụm lại bàn chuyện an quê
Tứ đức: Tam tòng nâng niu trân trọng!
Khi đàn ông vắng nhà
Con cái, lợn gà, ông bà, mưa nắng
Quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời
Nội trị, ngoại giao gái này đảm trách
Màn đêm buông xuống tựa cửa vọng phu
Những mong quê hương đổi đời
Những mong con mình thành đạt.

SỰ SỐNG
Ngàn vạn năm về
trước
Nước có trong ta
rồi
Thử hỏi không có
nước
Ta còn đâu là
người
Các bon và ô xy
Khí trời không
thể thiếu
Nếu chúng biến
mất rồi
Hành tinh này
chết yểu
Ánh sáng từ đâu
nhỉ?
Phải chăng từ
mặt trời
Mà mặt trời là
lửa
Lửa đun nồi cơm
sôi
Đắm say như làn
gió
Si tình với
thiên nhiên
Để mai sau - sau
nữa
Có ai quên bao
giờ
Các muối cùng
với nước
Và những a xít
kia
Được mặt trời
soi tỏ
Sự sống đây diệu
kỳ.

BÀN VỀ CHỮ NHẪN
Răng chê lưỡi:
Sao mềm yếu vậy?
Lưỡi dịu dàng:
Tôi sống lâu hơn
anh
*
Khi ngọn đao đâm vào tim ta
Ta bừng tỉnh:
Ấy là chữ nhẫn
Một chữ nhẫn ba tầng!
Ai hay …
*
Đường dài muôn nỗi gian nan
Không nhẫn nại sao đi tới đích
*
Trong cuộc sống gia đình, bè bạn
Thiếu nhẫn nhục cảnh tương tàn đến
ngay
*
Bậc đế vương xưa nay từng dạy
Không nhẫn tâm không thành Minh quân
Không chiến tranh sao có hoà bình
*
Khi ngọn đao đâm vào tim ta
Ta bừng tỉnh:
Ấy là chữ nhẫn.
.jpg)