CUỘC TÌNH BẮC KẠN
Mắt nhìn mắt
“Tình trong như đã…”
Tay cầm tay
Chưa thoả chí trai
Miền Bắc bão giông
Miền Nam lửa cháy
“Là chiến binh
Mấy người đi trở lại”
Trời Bắc Kạn xanh
Rừng Bắc Kạn xanh
Đặt dấu chấm cho tình anh…
Ơi em gái Tày hiệu sách chợ Bạch Thông
“Đứng cắm sào nơi leo lẻo nước trong”
Vẫn biết mưa rơi, em hờn, em tủi
Oán giận người vô tâm
Không để lại hòm thư
Thư em vẫn tới
Lắng đọng bên trong một chữ đợi
Mỗi lần như vậy một lần đau
Vượt Trường Sơn xe xuyên đêm thâu
Vượt đạn bom đưa hàng tới đích
Mỗi chuyến xe đi đồng đội lặng im cúi đầu vĩnh biệt
Em ơi! “Hoa nở có thì”
Sau chiến tranh dưỡng thương ở Trại
Luôn hiện về đêm Bắc Cạn trong mơ
Em gái Tày hằn trong nỗi nhớ
Bây giờ đang ở đâu?
Tim dẫn lối nơi anh cần đến
Chợ Bạch Thông đây rồi
Và đã thấy:
Gà con liếp chiếp vây chân mẹ
Gà trống cúc cu quẩn quanh mồi
Chúc phúc thầm ngậm ngùi lui bước
Ngước nhìn trời, trời vẫn xanh xanh
Bỗng nghe giọng nói sau vòm lá
Đừng như thế anh ơi
Đến rồi sao không gặp?
Một góc con tim vẫn dành cho trăng mọc
Vẫn để dành nguyên câu thơ xưa
“Bần cư trung thị vô nhân vấn
Phú quý sơn lâm hữu khách tầm”
Ván đã đóng thuyền, thuyền bơi trên biển
Chỉ có thuyền mới biết biển mênh mang
Và chỉ có thuyền mới thấu hiểu đa đoan.
Gió nhẹ lướt nơi đại ngàn hoang dã
Mắt nhìn mắt
“ Tình trong như đã…”

COVID - 19
                    Kẻ thù độc ác
                   Tuyên chiến rồi!
                   Chẳng sóng thần, động đất
                   Không phải hạt nhân mà hơn cả
hạt nhân
                   Âm thầm, lặng lẽ
                   Tàn phá cơ thể người
                   Suy sụp nền kinh tế
                   Ngàn vạn người rát họng, ôm
ngực chết
                   Đồng nghiệp cũng không cứu
được!
                   Vỡ trận:
                   Nhanh chân chạy khỏi vùng
dịch
                   Cố thủ trong nhà chống dịch
                   Cha mẹ chết! che mặt đứng xa
nhìn
                   Con cháu chết! che mặt đứng
xa nhìn
                   Thương nhau bằng sự cách ly
                   Nhìn nhau bằng điều e sợ
                   Loài người chung tay chống đỡ
                   Nước mắt chảy vào trong …
                   Hôm qua ta làm ra vũ khí giết
nhau
                   Hôm nay phải làm ra vũ khí
cứu nhau
                   Công nghệ cao
                   Kỹ thuật số
                   Há chẳng làm được sao?
                   “Một câu hỏi lớn chưa lời đáp
                   Cho đến bây giờ mặt vẫn chau”
                   Hãy bình tĩnh:
                   Các nhà khoa học chụm đầu -
pha chế thuốc
                   Các y bác sĩ tận tình cứu
chữa
                   Các chính quyền vì dân - an
dân
                   Không muốn ai bị bỏ lại phía
sau
                   Không muốn ai mất đi tính
mạng
                   Bởi:
                   “Lỗi đau này đâu phải của
riêng ai”.

THƠ LÀ VẬY
          Cảm ơn người đã chê thơ tôi
          Lủng củng - ít lời - khó thuộc
          Kim cổ - đông tây - xa vời
          Vực sâu đèo cao nhan nhản
          Chẳng “vị nhân sinh”
          Mải học đòi theo cụ Tam Nguyên
          “viết cho ai, ai biết mà đưa”
          Mải chẻ chữ, chuốt lời, lung lay đầu
óc
          “Nhặt viên đá ném vào đầu độc giả”
          Mải phục vụ nhóm người lý sự
          “Mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây”
          Thơ là vậy !
          Người ơi: Thơ là vậy
          Là cách tân, bứt phá lối mòn
          Trên cánh đồng chữ nghĩa
          Nếu bảo tôi làm khác
          Thà bẻ bút, quăng ly…

                                                                   
DÂN QUÊ TÔI
          Biệt thự, nhà cao đua nhau mọc
          Thông thạo phương tiện đời sang
          Công nghệ 4.0 nhoay nhoáy
          Nay vẫn chưa biết dùng nước sạch!

KHIẾN
          Có điểm dừng
          Đừng để mình nghiện
          Nghiện rồi bứt không ra
          
          Anh thèm tiền mê mải kiếm tiền
          Chị khát tình mải mê làm tình
          Tôi thèm quyền uy tháng ngày tranh giữ
ghế
          Tất thảy là thân trâu
          Khiến …
          
          Sinh ra luật
          Đặt ra nhiệm kỳ
          Để hạn chế bất công
          Sao không …
          Khiến.

                                                                   
HOA CÚC CHI
          Em đem đến phòng riêng của tôi
          Chậu hoa cúc chi
          Hoa ở đây rồi
          Người bỏ đi …

TRỤC TRẶC
          Anh sung sức em cạn nguồn héo úa
          Tháng ngày qua bát đũa va chạm nhau
          Em chốn chạy - quên rồi - bếp lửa
          Để anh buồn đặt dấu chấm xa xa

NÓI
          Ca dao nói:
          Bánh đúc không có xương
          Tôi nói:
          Ở nhà tôi bánh đúc có xương
          Bá Kiến nói:
          “Làm gì có công bằng”
          Tôi nói:
          Có công bằng
          Là khi chết ai cũng như nhau
          Được vuốt mắt và đắp tay lên bụng
          Được lời điếu tụng ca thống thiết, lâm
li
          Là của cải cộng giả tạo
          Công bằng và bác ái ư?
          Hừ …
          Khi chết rồi chẳng cần bác sỹ.
                                                                   
MUA TRÂU VÀ NGHÉ
          Thế kỷ hai mươi mốt này
          Các chàng trai mua trâu
          Dắt về cả nghé
          Các chàng trai mua nghé
          Bóc lịch dài dài

                                                                   
KHÔNG CÓ TỘI
          Cổng nhà người ai trồng cây si
          Cô hàng xóm tâng tâng quen lối
          Cây măng vầu mọc bên bờ suối
          Gió thì thào:
          Tình yêu không có tội.

RỜI PHỐ ĐI EM
                   Nhà cao tầng lô nhô, san sát
                   Người và xe đua nhau, chen
nhau
                   Mờ tỏ trăng sao nhường ánh
điện
                   Hoa cỏ ven đường đã là hoài
niệm
                   Hồ ao lấp
                   Công viên teo tóp
                   Những cái mũi hếch lên hít
hít
                   Bụi đường, hơi độc bủa vây
                   Tranh nhau khẩu trang, nước
sạch
                   Vô cảm cả khi hôn
                   Đưa vào miệng những gì chưa
biết
                   Bởi nông thôn: thứ sạch giữ
lại nhà
                   Đồ ăn nhanh vẫy vờn thương
hiệu
                   Giao tiếp lứa đôi phải kiệm
lời
                   Cuộc sống đóng trong lồng bê
tông
                   Chút thời gian sập sình cũng
khó
                    Bao
lứa gà công nghiệp ra đời
                   Trầm cảm trước thiên nhiên
                   Không thiếu tiền
                   Không thiếu thức ăn
                   Chỉ đói môi trường sạch
                   Cuối tuần rồi! ta rời phố đi
em.
VỀ NƠI CÁT BỤI
                   Không ai thoát khỏi cái chết
                   Chỉ có điều: nhanh và chậm
                   Trong cuộc chạy đua này
                   Sẽ có người đến trước và sau
                   Trên đường chạy: 
                   Để lại bao công - tội
                   Đến đích rồi
                   Về 0 như nhau.

 
